TRƯỜNG TRUNG CẤP KINH TẾ - KỸ THUẬT QUẬN 12; Add: 445/2 Lạc Long Quân, Phường 5, Quận 11, TP.HCM; Tell:(08) 66 829969 – 0945655375; Website: www.trungcap.net – www.trungcapchuyennghiep.com

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

THỜI KHOÁ BIỂU HỌC KỲ 3 LỚP SƯ PHẠM MẦM NON KHOÁ 2013


BẢNG ĐIỂM HỌC PHẦN VĂN HOÁ KHOÁ 2013


BẢNG ĐIỂM MÔN TÂM LÝ HỌC TRẺ EM LỚP SPMN KHOÁ 2013


BẢNG ĐIỂM MÔN VẬN ĐỘNG THEO NHẠC LỚP SPMN KHOÁ 2013


BẢNG ĐIỂM MÔN NHẠC 2 LỚP SPMN KHOÁ 2013


BẢNG ĐIỂM MÔN VĂN HỌC TRẺ EM LỚP SPMN KHOÁ 2013


Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

THÔNG BÁO LUYỆN THI CHỨNG CHỈ TIN HỌC ĐẦU RA

THÔNG BÁO
V/v: Luyện Thi chứng chỉ A Tin Học cho HSSV Trung cấp
Nhằm hỗ trợ HSSV đạt yêu cầu về chuẩn đầu ra tin học khi xét tốt nghiệp hệ Trung cấp Chuyên nghiệp, nhà trường tổ chức lớp học luyện thi chứng chỉ A Tin học như sau:
1.      Thời gian và địa điểm học:
·         Giờ học:
+ Chiều thứ Bảy (13:00 – 17:00)
+ Sáng Chủ nhật (07:30 – 11:30)
·         Thời gian học: Từ ngày 13/9/2014  đến  ngày 25/10/2014
·         Địa điểm học: 445/2 Lạc Long Quân, phường 5, quận 11, Tp.HCM.
2.      Thời gian và địa điểm thi:
-          Thời gian thi: Chủ Nhật 26/10/2014
-          Địa điểm thi: Theo quyết định của Sở Giáo Dục Và Đào Tạo Tp.HCM
-          Ưu đãi đặc biệt cho HSSV của trường: HSSV thi kỳ thi ngày 26/10/2014 nếu không đạt sẽ được học luyện thi lại miễn phí một tháng và thi lại lần 2 vào tháng 11/2014 (chỉ đóng lệ phí thi lại, không đóng học phí học lại)  
3.      Bằng cấp:
-          Học sinh thi kỳ thi chính thức do Sở Giáo Dục và Đào tạo Tp. Hồ Chí Minh tổ chức.
-          Học sinh thi đậu được cấp CHỨNG CHỈ A TIN HỌC (chứng chỉ quốc gia)
4.      Học phí: Học phí đã bao gồm lệ phí thi lần 1 là 600.000 đồng/ người (chỉ áp dụng cho HSSV của trường, thí sinh tự do liên hệ đăng ký trực tiếp như bên dưới)

5.      Đăng ký: Cô Trang: 09.456.55.375 – Thầy Phước: 0972.917.500



Thứ Bảy, 23 tháng 8, 2014

Cô giáo, đừng về Việt Nam! “Teacher, don’t go Vietnam!”

Cô giáo, đừng về Việt Nam! “Teacher, don’t go Vietnam!”


TT - Câu chuyện của tác giả Đỗ Thanh Lam viết về cô giáo Lệ Quyên dạy học tại Thái Lan đăng trên một trang mạng và nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng mạng.


Học sinh quỳ xuống cúi lạy chị. Rồi các em đồng thanh nói: “Teacher, don’t go Vietnam!” - Ảnh nhân vật cung cấp
Để giới thiệu câu chuyện này đến đông đảo bạn đọc, Tuổi Trẻ đã liên lạc với tác giả và được sự đồng ý của tác giả, Tuổi Trẻ trích đăng lại câu chuyện này.

Tôi để nguyên văn câu nói của các em học sinh dù biết sai chính tả. Nhưng với tôi, nó mộc mạc và đẹp hơn bất kỳ câu nói trau chuốt nào.

Vì nó xuất phát từ chính tấm lòng những em học sinh cấp II Trường Banborthong, Thái Lan.


"Từ lúc các em bắt đầu hát chị đã khóc. Và khi các em cúi xuống lạy mình, chị òa khóc không thể kiềm chế được”.

Tôi nghe chị nói nhưng chưa hoàn toàn hiểu. Mãi đến khi tôi mở email ra, nhìn tấm ảnh chị gửi, tôi đã bị chấn động.

Nếu tôi là chị, chắc chắn tôi cũng sẽ khóc. Bởi vì các em đã trân trọng chị vượt mức chị có thể tưởng tượng.

Điều trớ trêu là lúc hiểu được điều đó thì chị lại sắp phải về VN

Tôi gặp chị ấy - Lệ Quyên, “Sawasdee Thailand project” (Xin chào Thái Lan), một dự án dạy học cho trẻ em vùng sâu vùng xa nổi tiếng toàn quốc. Ngày 16-1-2014, chị đến Tân Sơn Nhất lên máy bay chia tay VN.

Ngày 1-3-2014, tiệc chia tay ở Bangkok, rồi chị rời xa Thái Lan. Trở về TP.HCM, chị tiếp tục cuộc sống thường ngày của một sinh viên đã tốt nghiệp. Nhưng thời gian một tháng rưỡi ngắn ngủi để lại trong chị những trải nghiệm trĩu nặng.

Chị dạy tiếng Anh ở Trường Banborthong, thuộc tỉnh Chaiyaphum, cách Bangkok 10 giờ đi xe. Chị tiếp xúc với những đứa trẻ cấp II da rám nắng, đã biết lái xe máy, lái máy cày, đã biết yêu, thi thoảng chạy ù qua hỏi chị: “Cô ơi, giá thuốc phiện ở VN có đắt không?”. “Cưới vợ VN có tốn tiền không?”. Và tụi nó thường hét lên khi chị bước tới trường: “Teacher suay!” (Cô giáo dễ thương).

Chị dạy tụi nhóc mà một câu tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết, ước mơ cuộc đời cũng không có. Tụi nhóc không nghĩ việc học là quan trọng. Chị đã từng hỏi tụi nhỏ:

- Hết lớp 9, các em có ước mơ gì không?

- Ở nhà cô giáo ạ.

- Tại sao em không học lên cấp III, học đại học, rồi đến thành phố làm?

- Em không thích!

Dự định của các em là sau khi hết lớp 9 sẽ ở nhà, lấy vợ, sống cùng ba mẹ, tiếp tục lái máy cày trên những thửa ruộng mênh mông, tiếp tục trồng rau cạnh những bụi chuối già, tiếp tục sống ở miền quê Thái Lan.

Khi nhìn tấm ảnh chị chụp vườn rau các em trồng tôi giật mình. Vì nông thôn Thái Lan, VN, hai đất nước tuy khác nhau mà khung cảnh giống đến nao lòng.

Rất nhiều lần khi chị đứng lớp, học sinh quậy, chị muốn mắng, muốn đánh tụi nó nhưng rồi không thể vì tụi nhóc rất tội. Chị thấy những cố gắng của tụi nó để học tiếng Anh cùng chị. Chị thấy tụi nhóc thích chị vô cùng. Đến một thời gian, chị không còn giận nổi tụi nó nữa. Mà thương.

***

Những đứa trẻ đó tuy nghịch nhưng cực kỳ tình cảm. Ban đầu chúng lạ chị, chị giảng bài nhiều đứa không thèm nghe bỏ đi chơi. Nhưng dần dần những nhóc quậy trở lại lớp học, nghe giảng và chịu làm kiểm tra.

Chị cười: “Chị cố gắng mãi em ạ, trên lớp bày trò chơi, hết giờ thì chủ động đi tưới rau, đá bóng cùng tụi nhóc... Cuối cùng cả lớp cũng chấp nhận chị, chịu đến lớp, chịu học”.

Một ngày khi chị đang tới trường, những đứa nhóc ngày xưa nửa câu tiếng Anh không biết giờ chạy qua, đập vào vai chị hét lên: “Teacher, what are you doing?”. “Where are you going?”.

Chị đứng ngây ra đó. Ngỡ ngàng. Và vui đến mức muốn khóc.

Chúng coi chị không phải cô giáo mà như một người chị gái. Chuyện tình cảm, chuyện gia đình chúng nó đều ngồi tâm sự với chị. Những câu chuyện về các cậu nhóc lớp 9 sau khi tốt nghiệp sẽ nghỉ học, cưới bé lớp 8. Và tiếp tục cuộc sống chặt mía, trồng khoai mì, ngày cày kéo trên cánh đồng mênh mông, đêm lên núi săn thú hiếm cùng gia đình. Chị nghe mà lòng xót xa.

Thật tội nghiệp những đứa trẻ chưa bao giờ có cơ hội đến một nơi khác, gặp những cô gái, chàng trai khác và nhìn thấy một thế giới khác. Để hiểu rằng còn những niềm vui, niềm hạnh phúc khác đang chờ các em. Để hiểu rằng thế giới này còn rất nhiều sắc màu. Để hiểu rằng cuộc đời này còn có những ước mơ lớn lao.


Cô giáo Lệ Quyên và học trò của mình - Ảnh nhân vật cung cấp

***

Cuối tuần, khi cô bạn người Trung Quốc và các thực tập sinh khác lên kế hoạch đi du lịch, chị ở lại Chaiyaphum. Tôi hỏi vì sao, chị cười: “Vì chị thương học sinh của chị lắm em. Xa một chút là lại thấy nhớ”.

Mỗi khi hết giờ học, các em hay rủ chị đi chơi bóng chuyền, bóng đá, bắt ốc, trồng rau. Thứ bảy, chủ nhật tụi nhóc dẫn chị đi bơi suối, rủ chị hái xoài, dạy nhảy, dạy hát những bài cổ truyền Thái Lan. Tụi nó còn dạy chị học đấu kiếm. Nhưng chị chưa kịp cầm đến cây kiếm tre, mới chỉ học chào hỏi thì chuyến thực tập của chị kết thúc. Chị phải về VN.

Trước ngày chị đi, tụi nó xúm xít lại tặng quà. Có đứa tặng chiếc khăn quàng cổ mà khi mở ra chị thấy vẫn còn ẩm nước. Chị biết đó là chiếc khăn của đứa nhóc, em vừa giặt xong tối hôm qua để hôm nay kịp trao cho chị.

Và giật mình nhất là khi chị mở bức thư của một học trò được viết bằng tiếng... Việt. Hỏi ra mới biết các em gõ tiếng Thái lên Google dịch, rồi chép bằng tiếng Việt vào. “Những câu chữ tuy vụng về, đứt gãy, nhưng đó là những lời xúc động nhất mà chị từng biết em à!” - chị kể với tôi mà đôi mắt lấp lánh.

Tôi không biết đó là niềm vui hay sự xúc động khi nhớ về một kỷ niệm nặng sâu.

Và những giờ phút cuối của buổi học kết thúc, các em học sinh bắt chị ngồi yên trên chiếc ghế nhựa màu đỏ. Rồi các em bắt đầu thực hiện một nghi lễ truyền thống, bày tỏ lòng tôn trọng vô cùng với giáo viên ở Thái Lan đó là... cúi lạy. Lũ nhóc ngồi xung quanh, cùng hát một bài tiếng Thái. Học sinh quỳ xuống cúi lạy chị. Rồi các em đồng thanh nói: “Teacher, don’t go Vietnam!”.

“Chị và tụi nhỏ khóc từ lúc chị rời nhà host đến trạm xe buýt đón xe chuẩn bị về thành phố. Thấy tụi nó khóc, chị khóc theo. Và tụi nó thấy chị vậy, càng khóc to hơn nữa.

Chủ nhà host của chị, người mà chị gọi là daddy, trước khi để chị lại ở trạm xe buýt, đã nói rằng: “Con để địa chỉ lại cho daddy đi, khi nào nhớ, daddy sẽ viết thư cho tụi con nhé. Daddy muốn qua VN, mà không phải đi máy bay đâu. Daddy sẽ lái xe từ Thái Lan đến VN thăm con”.

***

“Chị chưa bao giờ có suy nghĩ bỏ ra 15 triệu đồng để đến Thái Lan trong một tháng rưỡi là lãng phí. Được trải nghiệm, được các em yêu thương và tin tưởng, những kỷ niệm đó với chị là vô giá. Về nhà ba ngày rồi mà chị vẫn không thể nguôi nhớ.

Trước khi đi tình nguyện, chị đã nghĩ hết tương lai, dự định cho cuộc đời mình. Nhưng chị không thể tin nổi là chị đã thay đổi.

Bây giờ chị muốn sang Thái Lan làm việc 1, 2 năm rồi mới về VN. Chị muốn khơi dậy ước mơ trong các em bằng cuộc sống của chính chị. Chị muốn các em thành công, đừng luẩn quẩn ở một nơi suốt cả cuộc đời, đừng tốt nghiệp để lấy vợ, rồi ngày kéo cày, đêm săn thú như vậy.

Chị muốn giúp các em hiểu rằng thế giới này còn rất nhiều điều thú vị, còn vô vàn sắc màu và những ước mơ lớn lao. Và có lẽ chị sẽ không kể câu chuyện này với ai nữa đâu. Kể nhiều, sợ kỷ niệm sẽ hao mòn...”.

Và tôi nghĩ chắc chắn chị đã yêu Thái Lan rồi. Tôi nói với chị: “Em sẽ viết lại câu chuyện này”. Vì tôi muốn đưa kỷ niệm của chị đến thật nhiều người mà tôi có thể. Để ký ức này đừng phai nhạt. Để tôi và bạn thêm một lần thấm thía tình nguyện thật sự không phải là để chụp ảnh. Càng không phải để có tấm giấy chứng nhận vuông vắn kia. Mà là để đi, để trải nghiệm, để yêu thương.

Nhưng “trải nghiệm” là một từ kỳ lạ. Cho dù tôi có tận tai nghe chị kể, cho dù bạn có đọc bao nhiêu câu chuyện đi chăng nữa thì chúng ta chỉ biết chứ chưa hiểu. Đến khi thật sự lên đường rồi, trải nghiệm mới thấm vào trong tim.

ĐỖ THANH LAM




Về VN, khi cơn gió Sài Gòn ập vào chị và tiếng xe máy ồn ào va đập trong tai chị, chị tự nhiên nhớ Chaiyaphum tha thiết. Chị nhớ tiếng ếch, tiếng dế kêu đêm ngày. Chị nhớ cả những câu chuyện tình cảm mà tụi nhóc thủ thỉ tâm sự với tấm lòng tin tưởng. Trong một tháng rưỡi ấy chị đã sống hết mình, không có lấy một phút giây rảnh rỗi. Và giờ đây, trở lại Sài Gòn, chị hụt hẫng.

(https://vn.news.yahoo.com/c%C3%B4-gi%C3%A1o-%C4%91%E1%BB%ABng-v%E1%BB%81-vi%E1%BB%87t-nam-teacher-don-233000758.html)

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Giới thiệu về trường

Giới thiệu về trường
TRƯỜNG TRUNG CẤP KINH TẾ - KỸ THUẬT QUẬN 12
TECHNICAL ECONOMIC COLLEGE

Lịch sử phát triển
Trường Trung cấp Kinh tế - Kỹ thuật Quận 12 (TCKTKTQ12 – tên giao dịch bằng tiếng Anh: Technical Economic College) được thành lập ngày 20 tháng 11 năm 2012 theo Quyết định số 5291 của Ủy ban nhân dân Tp.Hồ Chí Minh trên cơ sở nâng cấp Trung tâm dạy nghề Quận 12.
Trung tâm dạy nghề Quận 12 nguyên là Trung tâm dạy nghề Hóc Môn được thành lập ngày 30/7/1985 và được đổi tên thành Trung tâm dạy nghề Quận 12 vào 4/1997. Qua 27 năm xây dựng và phát triển, đơn vị đã đạt được 8 cờ thi đua xuất sắc của Bộ Giáo dục và Ủy ban nhân dân Thành phố; 13 bằng khen  của Thủ tướng Chính phủ, Bộ Giáo dục và Đào tạo, Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội, Ủy ban nhân dân Thành phố; Huân chương lao động Hạng 3 (1999); Huân chương lao động hạng 2 (2009).
Hiện nay, cơ cấu tổ chức của trường bao gồm

Phòng ban chức năng:
-   Phòng Tổ chức – Hành chính
-  Phòng Đào tạo
-  Phòng Kế hoạch – Tài chính
- Phòng Công tác học sinh
- Phòng Quản trị thiết bị và cơ sở vật chất.

Các khoa:
-    Khoa Công nghệ thông tin
 -  Khoa Kinh tế
 -  Khoa Điện
 -  Khoa Khoa học cơ bản

Các trung tâm:
-  Trung tâm Đào tạo nghề ngắn hạn
- Trung tâm Đào tạo lái xe.
- Trung tâm Đào tạo ngoại ngữ

Các tổ chức hoạt động xã hội:
- Đảng bộ.
- Công đoàn.
- Đoàn thanh niên.
- Hội khuyến học.
- Hội phụ huynh học sinh.

Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

Lo lắng học- thi, một học trò gửi tâm thư tới Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam

Lo lắng học- thi, một học trò gửi tâm thư tới Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam


(GDVN) - Xin đừng mạo hiểm tương lai nhiều thế hệ một cách thiếu trách nhiệm chỉ vì một chút vội vàng, một chút danh dự, một chút bảo thủ...


Báo điện tử Giáo dục Việt Nam nhận được bức thư của em Phan Hưng Duy, tự giới thiệu mình đang là học sinh lớp 12, Trung tâm Giáo dục thường xuyên Châu Đốc, tỉnh An Giang. Theo lời học sinh này, em sinh năm 1996, do em học muộn một năm nên sẽ tham gia kì thi quốc gia chung vào năm 2015 sắp tới. 
Em cho biết, theo dõi thông tin về chủ trương kỳ thi quốc gia và cảm thấy khá lo lắng, nên mong muốn được nói ra ý kiến và tâm nguyện của mình như một sự trải lòng, gợi ý, đóng góp cho kì thi quốc gia chung. Em cũng mong muốn nguyện vọng của mình đến được tay Phó thủ tướng Vũ Đức Đam và lãnh đạo ngành giáo dục.

Báo Giáo dục Việt Nam trích đăng bức thư này, mang theo đó là tâm nguyện của cậu học trò nhỏ nhưng suy nghĩ thì không nhỏ.

Đổi mới kì thi không phải là tất cả
Em lấy làm lạ khi nhiều thầy cô bộ môn, nhiều thầy cô hiệu trưởng các trường Đại học lại cho rằng phương án 2 - thi theo bài là sự lựa chọn tối ưu, "giúp" học sinh không còn học lệch. Em không đồng tình. Những lứa học sinh 1997, 1998, 1999 là những em có hơn 10 năm quen với việc học theo môn và học lệch. Chúng em đã quen với việc học Sử thì thi Sử, học Địa thì thi Địa ... chứ chưa từng biết đến chuyện tích hợp hai môn học này vào một đề thi, bài thi.
Chúng em cũng đã quen với việc học lệch. Tại sao em lại nói như vậy? Báo chí hay nói nhiều về những thủ khoa, á khoa học đều các môn. Nhưng không thể dựa vào đó để kết luận học đều các môn vẫn có cơ hội đỗ Đại học. Thứ nhất, có nhiều trường chuyên sẵn sàng nâng điểm các môn cho học sinh đối với những môn không thi đại học hay không có trong khối thi mà học sinh đó đăng kí.


Thứ hai, cho dù có thật những thủ khoa, á khoa không học lệch đi nữa, thì đó cũng chỉ là những cá nhân ít ỏi, xuất chúng. Riêng chúng em thì cần học lệch để đảm bảo xác suất đỗ những trường đại học lớn là cao nhất và rủi ro thi trượt là thấp nhất. Tò mò là một bản năng của loài người, khát khao học hỏi tri thức là điều chúng em luôn rạo rực. Vậy tại sao chúng em phải học lệch?
Tại sao một người thi khối D như em sẵn sàng không đếm xỉa đến Vật lí, Hoá học, Sinh Học, Giáo dục công dân, Công nghệ, Tin học ...và thậm chí cả Lịch sử? Vì những môn học đó thật nhàm chán. Em cảm thấy ngạc nhiên khi giở những quyển sách vật lí của các nước phát triển, có quá nhiều hình ảnh minh hoạ rất dễ hiểu và thú vị. Còn sách Vật lí của nước ta? Chỉ có công thức và bài tập.
Cách diễn đạt lại rất hàn lâm và khó hiểu. Sách Giáo dục công dân (GDCD) thì em xin có một nhận xét đau lòng rằng đây là bộ sách giáo dục đạo đức kém hiệu quả nhất trong lịch sử loài người.

Mỗi phòng thi ra 24 đề thi có nội dung khác nhau nhưng tương đương, thí sinh muốn nhìn bài cũng khó, hội đồng thi muốn ném bài cũng không đủ thời gian giải đề.
GDCD lớp 10 đưa ngay những khái niệm quá tầm về triết học dạy cho các em học sinh chưa đủ tuổi thành niên. Thậm chí như PGS Văn Như Cương đã nói chính ông vẫn không hiểu những lí luận đó và càng không hiểu vì sao các em học sinh lớp 10 phải hiểu, thuộc chúng? Trong khi đó những tâm lí đạo đức như Lòng kính trọng, Lòng biết ơn, Sự hối hận, Lòng tự trọng ... là những vốn quý trong văn hoá đạo đức người Việt thì lại không hề được nhắc đến một cách có hiệu quả.
Chính Bộ giáo dục đã độc quyền Sách giáo khoa, đã tạo ra một bộ sách giáo khoa với ba điều khó: khó hiểu, khó để tự học và khó để vận dụng vào đời sống thực tế.
Chính bộ sách "ba khó" này và kì thi 3 chung phân ban (vốn là một quyết định sai lầm chiến lược của Bộ vào năm 2002) đã đẩy học sinh vào xu thế "phải học lệch để tối ưu hoá cơ hội đỗ Đại Học", chấp nhận từ bỏ niềm vui khi khám phá tìm tòi tri thức.
Ấy thế mà, tại sao Bộ cũng như các Thầy Cô không cố gắng hiểu bản chất vấn đề tại sao học sinh chúng em phải học lệch, mà chỉ cố gắng xoay sở tạo ra một kì thi quốc gia chung để buộc chúng em không thể học lệch được nữa?
Sự can thiệp như thế liệu có hiệu quả không - khi mà đề án đổi mới căn bản và toàn diện giáo dục phổ thông vẫn bế tắc, và liệu có thô bạo đối với chúng em không? Và liệu có thể hiện được trách nhiệm của Bộ Giáo Dục trong việc "trồng người" như lời Bác Hồ từng nhắc nhở?
Xin đừng mạo hiểm tương lai nhiều thế hệ một cách thiếu trách nhiệm chỉ vì một chút vội vàng, một chút danh dự, một chút bảo thủ.
Chúng ta không thể một bước tới trời, không thể quá kì vọng và mơ mộng cho rằng chỉ đổi mới kì thi là một tương lai tốt đẹp đầy nắng và gió sẽ đón chờ nền giáo dục nước nhà, dù không thể phủ nhận đổi mới thi cử có tác động không nhỏ đến thái độ học tập của học sinh.
Nhưng, xin hãy lưu tâm đó vẫn chỉ là một nhiệm vụ trong rất nhiều nhiệm vụ cần làm để chấn hưng nền giáo dục nước nhà mà thôi.


Phương án 0 - Sự lựa chọn thấu tình đạt lí.

Thật sự, phương án 0 - bỏ kì thi tốt nghiệp và tiếp tục duy trì kì thi tuyển sinh Đại học - Cao đẳng cho đến khi lứa học sinh 1999 hoàn thành kì thi là sự lựa chọn hoàn hảo nhất.
Giáo Sư Ngô Bảo Châu đã trình bày rất nhiều quan điểm ủng hộ phương án này nên em không lập lại. Em chỉ xin triển khai thêm: trong 3 năm 2015 - 2017, Bộ Giáo Dục hoàn toàn có thể vứt bỏ bộ sách giáo khoa "3 khó" hơn 10 năm tuổi kia và biên soạn lại nhiều bộ sách mới cho các đối tượng học sinh khác nhau.
Trung bình mỗi năm nước ta có hàng chục vụ học sinh chết đuối, nhưng từ lớp 1 đến lớp 12, chúng em không hề được dạy về bơi lội.
Tai nạn giao thông là một quốc nạn nhưng chúng em không hề được dạy cặn kẽ về kĩ thuật lái xe và văn hoá khi tham gia giao thông.
Trung bình mỗi năm nước ta có 1000 vụ xâm hại tình dục, 65,9% trong đó là xâm hại tình dục trẻ em, nhưng những gì chúng em được học về giới tính, về khả năng kiềm chế ham muốn tình dục để không thành kẻ xâm hại, về cách bảo vệ mình và người khác trước nguy cơ xâm hại tình dục là con số 0 tròn trĩnh...

Nhiều bạn em đã bị Việt Tân kích động biểu tình, tiêm nhiễm những luận điệu xuyên tạc về Đảng, Nhà Nước và những vị lãnh tụ cấp cao trong quá khứ lẫn hiện tại, nhưng chúng em lại gần như không được tiếp cận những bài học rơi nước mắt về nền tự do - độc lập thật sự.
Thay vì Bộ Giáo Dục quá bận tâm vào việc đổi mới một kì thi vốn không thể rốt ráo đổi mới căn bản và toàn diện nền giáo dục, thì em mong Bộ hãy dốc toàn bộ sức lực, tâm can vào công cuộc tái kiến thiết, chấn hưng nền giáo dục nước nhà, bắt đầu từ việc cách mạng tư duy giáo dục: chuyển từ tư duy bao cấp sang tư duy không bao cấp.


Vấn đề niềm tin trong ngành giáo dục

Cứ mỗi khi Bộ giáo dục định giao quyền tổ chức kì thi tuyển sinh quốc gia cho địa phương thì ngay lập tức xuất hiện những luồng dư luận phản đối vì tính công bằng và minh bạch. Tại sao những người làm giáo dục lại mất lòng tin vào nhau như thế? Vì bệnh thành tích. Vậy tại sao có bệnh thành tích? Vì có những người quá chú trọng vào thành tích.

Vậy tại sao có những người quá chú trọng vào thành tích? Đến đây thì có nhiều lí do nhưng lí do chính yếu nhất là việc Bộ Giáo Dục và các Sở Giáo Dục đã dựa trên thành tích (những con số, những số liệu thống kê...) quá nhiều, dựa một cách duy ý chí để đánh giá chất lượng, sự thành công hay điểm chưa hoàn thiện của một ngôi trường, của một người thầy, của học trò.
Điều đã được chứng minh khi nhiều giáo viên lên tiếng rằng mình đã bị khiển trách khi buộc học sinh chưa đủ chuẩn lên lớp phải ở lại lớp; và bị "cắt thi đua", "giảm lương" thậm chí là "kỉ luật" khi tỉ lệ, số lượng học sinh giỏi, khá, trung bình ... không đạt "chuẩn".
Có em học sinh đã ca thán rằng bị thầy cô, thậm chí là thầy cô hiệu trưởng ép phải tham dự kì thi học sinh giỏi ở tỉnh và quốc gia, nếu không sẽ bị "hạ hạnh kiểm"?
Vậy tại sao lại có những người lãnh đạo duy ý chí trên những con số thành tích để gây nên căn bệnh này? Vì họ không đủ tài, không đủ tâm và không đủ tầm để lãnh đạo nên buộc phải đưa ra những con số cứng nhắc để làm chủ được chất lượng giáo dục, dù cho, nó không hiệu quả và gây nên những hệ quả tồi tệ.
Dù sao, với quyết tâm chính trị của Đảng, Nhà Nước cùng toàn thể thầy cô và học sinh trên mọi miền đất nước, thể hiện rõ qua những thông điệp mạnh mẽ của Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam, em tin kì thi quốc gia 2015 sẽ tìm cho mình được phương án phù hợp nhất, cũng như em tin rằng vài năm nữa thôi, nền giáo dục nước nhà sẽ được chấn hưng mạnh mẽ, cách mạng triệt để, bình mới rượu mới để đưa đất nước Việt Nam phát triển phú cường, phồn vinh.

(http://giaoduc.net.vn/Giao-duc-24h/Lo-lang-hoc-thi-mot-hoc-tro-gui-tam-thu-toi-Pho-Thu-tuong-Vu-Duc-Dam-post148872.gd)

Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

Học trung cấp, giờ tôi đi làm cho 5 công ty

Học trung cấp, giờ tôi đi làm cho 5 công ty

Sau 5 năm ra trường, hiện tại tôi đang làm vị trí kế toán tổng hợp tại một công ty khá lớn với mức lương tốt cộng thêm việc nhận làm sổ sách ngoài giờ của bốn công ty nhỏ.

Trước tiên tôi muốn chia sẻ với các bạn rằng tôi là con gái, năm nay 27 tuổi và chỉ học từ trung cấp lên đại học. Đọc đến đây chắc nhiều bạn sẽ nhếch mép khinh thường trình độ ấy nhưng với tôi, đó là cả sự nỗ lực không mệt mỏi sau một thời gian dài
Tôi đã theo dõi chuyên mục Cộng đồng rất nhiều và hầu như không bỏ qua bài viết nào, nhất là vấn đề lập nghiệp, bằng cấp. Sau khi đọc được bài viết Học ĐH dân lập, tôi vẫn làm quản lý tập đoàn quốc tế của bạn Lyna Lê, tôi thấy có nhiều bạn comment nói bài viết nói xạo rồi hỏi những câu rất diễu cợt như: “Công ty Nhật nào mà trả lương bèo có 3 triệu vậy bạn?”.
Tôi nghĩ các bạn nên suy ngẫm lại và nhận thấy những cái hay của người khác để học hỏi còn tốt hơn là ngồi chỉ trích như thế. Bản thân tôi, xuất phát điểm còn thấp hơn cả Lyna Lê, tất nhiên hiện tại tôi chưa bằng bạn ấy nhưng cũng chẳng thua kém gì nhiều người.
Ngày học cấp ba, tôi cảm thấy lực học của mình không tốt và chắc chắn không đậu được đại học nhưng tôi vẫn đăng ký đi thi cho vừa lòng bố mẹ. Kết cục tôi rớt đại học, rớt cao đẳng và nguyện vọng xuống học trung cấp chuyên ngành kế toán của trường đại học đã dự thi.
Có thể các bạn nghĩ học trung cấp chỉ cần nộp hồ sơ là được, không cần xét điểm nhưng trường tôi học khá uy tín và chất lượng nên tuyển trung cấp cũng có những quy định nghiêm ngặt.
Tôi một thân, một mình từ ngoài Bắc vào Nam học, vì xấu hổ với bạn bè và những người xung quanh nên tôi đã tự mình xa lánh mọi người, tập trung vào việc vừa học, vừa tự học để tiếp tục thử sức với kì thi đại học năm thứ hai.
Kết cục, tôi tiếp tục rớt và đành phải chấp nhận sự thật rằng mình không có khả năng. Tôi dồn hết tâm huyết, cố gắng học cho hết năm còn lại của trung cấp.
Ra trường tôi chẳng có ô dù nào cả, không quen biết ai, gia đình cũng chẳng có điều kiện để xin vào chỗ này chỗ kia. Tôi tới trung tâm giới thiệu việc làm và rất may mắn có một công ty chấp nhận người mới ra trường nhưng có thời gian thử thách.
Anh trai mua cho tôi chiếc xe đạp để đi làm cùng với chiếc điện thoại cũ, mà ngộ là chiếc phone của tôi cứ dùng được khoảng 30 phút là lại hết pin. Tôi cũng không cảm thấy tủi thân trong khi bạn bè ai cũng có xe máy và điện thoại xịn.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi biết được công ty tuyển hai người vào vị trí này. Chị kia hơn tôi ba tuổi, đã từng đi làm, hai chúng tôi cùng thử việc một tháng mức lương chỉ 1 triệu đồng.
Xin nói trước với các bạn là khi xin được việc tôi cảm thấy như vớ được vàng vậy. Tôi không đòi hỏi một thứ gì, lương bao nhiêu tôi cũng chấp nhận vì tôi nghĩ vừa ra trường mình cũng đã biết làm gì cho người ta mà đòi hỏi, có việc là may lắm rồi. Sau này có kinh nghiệm thì lúc đó các bạn hãy nghĩ đến chuyện đòi hỏi lương bổng.
Tôi cũng khá lanh lẹ và chịu khó tìm tòi, học hỏi nên được công ty giữ lại, chị kia dù có kinh nghiệm nhưng hơi chậm chạm và tiếp thu chập hơn tôi nên đã bị loại.
Hồi đi học, tôi không có máy tính, đi học tin học ngoài trung tâm tôi chịu khó ngồi thực hành rất nhiều nên việc sử dụng vi tính của tôi cũng khá tốt. Khi nhân viên bộ phận nhập liệu dưới kho nghỉ việc, tôi kiêm luôn phần việc đó, dù chỉ nhận thêm có 300.000 đồng/tháng nhưng tôi thật sự rất vui.
Trong thời gian đi làm, tôi tiếp tục học liên thông lên cao đẳng vừa để nâng cao bằng cấp vừa để bổ sung thêm kiến thức. Như các bạn cũng thấy, việc tăng lương cho nhân viên ở các công ty là điều rất hiếm và nó cũng chẳng theo quy định nào cả. Có khi một đến hai năm mới được tăng cho dù công việc tôi làm ngày càng thành thạo.
Khi kinh nghiệm đã đủ và tôi cũng đã tự tin hơn, nhìn vào tình hình chung của công ty về lâu dài tôi nhắm thấy khó mà được lên lương nên tôi quyết định nhảy việc.
Tôi bắt đầu đăng tin tìm việc và tham gia test ở rất nhiều công ty. Tôi thích được tuyển dụng dưới hình thức như thế chứ không phải là ngồi phỏng vấn hỏi mấy câu tào lao như: “Em đang ở đâu?”, “Học trường gì, đi làm bằng gì?…
Sau những lần test đó, tôi biết được mình đang thiếu hụt những mảng kiến thức gì, nhà tuyển dụng hiện nay đang cần những gì mà tôi chưa làm được để về tìm tòi học hỏi thêm. Tôi làm bên kế toán nên nếu được va vấp nhiều hình thức công ty thì sẽ càng có nhiều kinh nghiệm.
Sau 5 năm ra trường với rất nhiều trải nghiệm và học lên hết đại học, hiện tại tôi đang làm vị trí kế toán tổng hợp tại một công ty khá lớn với mức lương tốt cộng thêm việc nhận làm sổ sách ngoài giờ của bốn công ty nhỏ, đồng thời phụ giúp bố mẹ nuôi em gái học đại học.
Tuy rằng tôi chưa thành đạt lớn lao gì nhưng tôi tạm hài lòng với những gì mình đã cố gắng. Từ viêc đi làm bằng xe đạp, vì muốn đến những công ty lớn để phỏng vấn nên tôi đã vay tiền để mua xe máy. Sau khi được vào làm, tôi đã tự mình tích cóp và trả nợ dần dần, bởi vậy các bạn đừng khinh những người chỉ tốt nghiệp trung cấp.
Có những công ty yêu cầu trình độ đại học nhưng tôi mới học xong cao đẳng, tôi tự điền hồ sơ ghi trình độ đại học để lọt vào vòng test. Qua tới vòng phỏng vấn phải nộp giấy tờ, tôi đã thú nhận sự thật. Điều đó cho thấy rằng không phải tôi chưa học Đại học và không thể qua nổi bài test, mà do tự bản thân tôi đã cố gắng từ trước.
Qua đây tôi cũng chia sẻ với các bạn rằng kinh nghiệm không thôi chưa đủ mà phải có vốn tiếng Anh tốt. Tôi đã có rất nhiều cơ hội được các công ty nước ngoài gọi đi phỏng vấn nhưng bị trượt ở vòng test tiếp Anh.
Bản thân tôi cũng tự nhận thấy khi làm kế toán bên công ty xuất nhập khẩu tôi đã gặp khó khăn ở khâu Anh văn. Tôi biết mình không thông minh nên không thể học hỏi song song cả chuyên ngành lẫn Anh văn. Hiện tôi đã thành thạo chuyên ngành và tiếp tục tự học Anh văn, đến khi nào đủ tự tin tôi sẽ tiếp tục tham gia tìm cơ hội mới cho mình.
Tôi cho rằng các bạn đừng nên quá ảo tưởng khi mới ra trường hoặc học quá cao và đòi làm ở vị trí này, vị trí kia, lương khởi điểm phải thế này, thế kia. Hãy cứ xin được công việc đúng ngành là điều may mắn rồi, còn lương và vị trí thì thời gian còn dài, nếu mình thực sự có năng lực thì chẳng lo gì sau này không lên được.
Các công ty tuyển dụng rất nhiều, nguồn nhân lực giờ cũng đang dư thừa, cả mấy chục người vào test mà chỉ lấy một người. Vậy có bao giờ bạn tự hỏi rằng bạn đã đáp ứng được yêu cầu của họ chưa hay? Không làm qua hết các bài test mà cứ la toáng lên là không xin được việc rồi xã hội thế này, xã hội thế kia.
Tóm lại, nếu không cố gắng thì sẽ bị đào thải, thụt lùi..
(http://vnexpress.net/tin-tuc/cong-dong/hoc-trung-cap-gio-toi-di-lam-cho-5-cong-ty-2920875.html)

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Đồng phục học sinh từ bình đẳng thành ám ảnh

Đồng phục học sinh từ bình đẳng thành ám ảnh
HỒNG NHUNG
15/08/14 06:33
  
(GDVN) - Đồng phục học sinh đang dần rời xa ý nghĩa tốt đẹp "bình đẳng" thuở ban đầu để biến thành nỗi “ám ảnh” đối với phụ huynh mỗi dịp đầu năm học mới.
Từ vụ việc “Bắt học sinh may đồng phục mới” được phụ huynh học sinh phản ánh tại Trường tiểu học Phù Khê, Thị xã Từ Sơn, Bắc Ninh để thấy rằng xung quanh vấn đề đồng phục có nhiều câu chuyện để nói. Đồng phục học sinh đang dần rời xa ý nghĩa tốt đẹp thuở ban đầu để biến thành nỗi “ám ảnh” đối với phụ huynh mỗi dịp đầu năm.
Độc giả phản đối việc lãng phí
Ngày 30/9/2009, Bộ Giáo dục và Đào tạo có ban hành Thông tư số 26 về việc mặc đồng phục của học sinh, sinh viên. Trong đó có nêu lên ý nghĩa của việc mặc đồng phục là: “Đồng phục là trang phục được sử dụng cho toàn bộ học sinh, sinh viên  của một trường mặc khi đến trường nhằm nâng cao ý thức trách nhiệm, danh dự, lòng tự hào với truyền thống của nhà trường, thể hiện sự bình đẳng giữa các học sinh, sinh viên góp phần xây dựng môi trường học tập, nếp sống văn hoá”.
Với ý nghĩa tốt đẹp như vậy, việc mặc đồng phục trong học sinh cần phải được khuyến khích và nhân rộng tới nhiều trường, nhiều lớp trên cả nước.
Nhưng có một thực tế, vào năm học mới, vấn đề đồng phục học sinh luôn là một chủ đề “nóng” được phụ huynh và dư luận quan tâm.
Xung quanh vấn đề này, Báo Giáo dục Việt Nam nhận được nhiều phản hồi của độc giả từ khắp nơi gửi về. Các ý kiến phản ánh phần nào thực trạng việc mặc đồng phục hiện nay trong nhà trường. Trong số độc giả có cả những người có thời gian làm việc lâu năm trong ngành giáo dục đồng thời cũng là những phụ huynh học sinh.
Độc giả Phạm Tiến có ý kiến rằng: “Không may đồng phục thì hiệu trưởng lại không có tiền phần trăm... Vào đầu năm học, có hàng chục đoàn đến tiếp thị đủ loại: đồng phục, bảo hiểm, thiết bị... Trường học cứ như cái chợ. Học sinh, giáo viên chủ nhiệm thì rệt nhau thu – nộp... chỉ tội gia đình nghèo mà có con đi học. Nghĩ mà thấy chán”.
Còn độc giả Nguyễn Đông tỏ ra bức xúc: “Trường... còn có sáng kiến ai mặc không đúng đồng phục của trường, kể cả là may y chang nơi khác nhưng không có logo của trường sẽ bị phạt dọn vệ sinh một tháng”.
Là một phụ huynh đồng thời là giáo viên đang giảng dạy tại một trường THCS tại huyện Đan Phương, Hà Nội, cô Hoàng Thị Khánh Vân cho rằng: “Mặc đồng phục học sinh có nhiều ý nghĩa, trước hết là giúp các em đến trường không phân biệt giàu nghèo, thứ hai nhìn vào người ta có thể biết học sinh trường nào. Với học sinh lớn nhanh phải thay đồng phục là điều đương nhiên, còn nếu quần áo các cháu vẫn mặc được thì không nên thay. Bản thân tôi là một phụ huynh, thấy việc mỗi năm phải thay mới quần áo đồng phục là rất lãng phí, điều này sẽ hình thành cho các con thói quen lãng phí, đồ vẫn sử dụng được mà bỏ đi, không biết tiết kiệm. Việc may đồng phục mới không phải gia đình nào cũng có điều kiện”.
Với cô Nguyễn Thị Thảo, một giáo viên dạy tại một trường có tiếng ở Hà Nội nay đã nghỉ hưu cũng có các cháu đang là học sinh tiểu học cho biết: “Với ý nghĩa đúng với phong thái học sinh, không phân biệt giàu nghèo, học sinh ai cũng giống nhau, đồng phục tạo nên vẻ đẹp học đường. Các cháu sáng nào nào đi học cũng muốn mặc đồng phục. Tuy nhiên do cháu người nhỏ mà áo đồng phục hơi rộng nên tôi vẫn nhắc cháu giữ gìn cẩn thận, năm sau còn mặc tiếp, không phải mua mới. Đầu năm học bố mẹ chúng còn bao nhiêu khoản chi, đồng phục vẫn mặc được đã bỏ đi thì lãng phí lắm, không nên. Trẻ nhỏ nhìn vào thế lại học thói quen xấu”.
Riêng cô giáo Vũ Thị Ngoan, hiện đang công tác tại trường cấp 1 thuộc vùng khó khăn ở huyện Tân Sơn, tỉnh Phú Thọ cho biết, học sinh trong trường chủ yếu là con em người dân tộc, được bố mẹ cho đến trường là vui lắm rồi. Điều kiện gia đình các em khó khăn, lấy đâu tiền năm nào cũng may đồng phục mới. Một bộ đồng phục mới được các em quý lắm, có những em Tết đến lại lấy đồng phục ra mặc.
Từ “bình đẳng” sang thành “ám ảnh”
Còn nhớ cách đây một năm, để chuẩn bị cho năm học mới 2013-2014, một trường làng ở ngoại thành Hà Nội đã có “sáng kiến” may đồng phục là một bộ Comle - Veston cho học sinh từ lớp 1 đến lớp 5. Vấn đề ở đây là đồng phục đẹp còn giá tiền lại không đẹp chút nào: Một bộ đồng phục có giá bằng một tạ thóc.
Gần đây nhất, vào tháng 7/2014, một trường THPT trên cả nước có một quy định đồng phục triệt để từ quần áo cho đến giày, cặp, thắt lưng... vẫn với lý do “bình đẳng”, “không phân biệt”. Khi hai chữ “bình đẳng” còn chưa được khoác lên người các em thì chính học sinh cùng với phụ huynh trong gia đình không có điều kiện đã phải “chạnh lòng” vì số tiền sẽ phải chi.
Đồng phục học sinh cũng là cơ hội hiếm có cho “những người mà ai cũng biết là ai đấy” thể hiện khả năng thiết kế còn tiềm ẩn khi mỗi năm lại có một mẫu đồng phục mới. Năm trước quần âu đen thì năm nay đột phá với quần dây đeo, sang năm tới tiến tới chủ trương năng động lại chuyển sang quần soóc bò. Con chưa kịp lớn, đồng phục chưa kịp cũ thì nhà nhà, lớp lớp lại “nô nức” đăng ký may thêm áo, thêm quần.
Những bài học về tiết kiệm, tránh lãng phí mà học sinh vẫn hàng ngày được học trên lớp nay còn đâu?.

Đồng phục từ ý nghĩa tốt đẹp trong hai chữ “bình đẳng” đã chuyển sang thành hai chữ “ám ảnh”.

(http://giaoduc.net.vn/Giao-duc-24h/Dong-phuc-hoc-sinh-tu-binh-dang-thanh-am-anh-post148642.gd)

Tỉ phú Sunny Varkey - tham vọng làm chủ 2000 trường học

TTO - Năm 2014, trong danh sách tỉ phú của Forbes xuất hiện Sunny Varkey, một người gốc Ấn sống ở Dubai, chưa học hết trung học. Tổng giá trị tài sản của ông đạt 1,6 tỉ USD, nhờ mở trường dạy học.

Sunny Varkey là người sáng lập đồng thời là giám đốc của hệ thống giáo dục tư thục GEMS có chi phí xây dựng lên đến 500 triệu USD. GEMS là hệ thống giáo dục tư thục từ cấp mẫu giáo đến lớp 12 lớn nhất thế giới, có mặt ở 15 quốc gia từ Trung Đông sang Mỹ, Trung Quốc, Anh và Ấn Độ… với 142.000 học sinh theo học và 13.400 giáo viên làm việc tại 132 trường học.

Giáo dục mang mô hình "hàng không"

Sunny Varkey cung cấp những gói “dịch vụ giáo dục” dao động từ 500 USD cho đến 40.000 USD nhằm đáp ứng tất cả những “phân khúc” trong nhu cầu người học. Cách tiếp cận theo phân khúc này đã gặp sự chỉ trích mạnh mẽ vì nhiều người cho rằng nó tạo ra sự phân biệt về giàu nghèo, sắc tộc… Theo Varkey, mô hình này ông học tập ở các hãng hàng không khi trên cùng một chuyến bay, hành khách được phân thành các hạng ghế phổ thông, hạng nhất, hạng thương gia… nhưng tất cả đều đi chung một hành trình. Trở lại thời điểm năm 1966 khi người ta phát hiện dầu tại Dubai khiến số lượng người nước ngoài đổ về đây làm việc tăng đột biến. Cũng từ đó, nhu cầu học tiếng Anh tăng cao. Nhìn thấy tiềm năng này, ba má của Sunny Varkey mở trường dạy tiếng Anh cho các học sinh bản địa người Arab. Đồng thời lúc này, Sunny Varkey đang được gửi học tại quê nhà Kebala, Ấn Độ. Ngoài giờ học, Sunny Varkey tận dụng thời gian rảnh, mang trái cây ra lề đường bán để kiếm thêm tiền tiêu vặt. “Tái ông thất mã” có lẽ là trường hợp của Sunny Varkey bởi vào năm 1980 khu nhà nơi dạy học của ba má Sunny Varkey bị giải tỏa. Đây là cột mốc khiến ông Varkey từ bỏ các công việc khác để chuyên tâm vào việc quản lý trường học. Tiếp quản trường dạy tiếng Anh có gần 400 học sinh từ tay cha mẹ, ở tuổi 23, Sunny Varkey hầu như phải làm lại từ đầu. Ông phải làm tất cả mọi công việc để duy trì trường học, từ việc phải tham gia xây trường, cho đến việc làm tài xế xe đưa đón học sinh, lau sàn lớp học… "Tôi được đào tạo những việc cơ bản nhất để điều hành một trường học. Tôi không nghĩ đến việc đầu hàng”, Varkey nói. Cũng vì thời đó, tại Dubai trường học chỉ dành cho học sinh bản địa nên trường học dành cho học sinh nước ngoài là gần như không có. Nắm bắt đúng thời cơ này, từ chỗ chỉ là trường dạy Anh văn, Varkey mở thêm các trường dạy văn hóa cho học sinh người Ấn, Pakistan, Anh… Rồi từ đó dần dần các cấp lớp xuất hiện để cuối cùng, một hệ thống đào tạo chính quy từ mẫu giáo đến lớp 12 được hình thành.

Câu nói tâm đắc nhất

“Tôi tin rằng một người từng được giáo dục sẽ hiểu được tầm quan trọng để giáo dục chính con cái họ và biến nó thành một dòng chảy giáo dục từ thế hệ này sang thế hệ khác”, đây có lẽ là câu nói tâm đắc nhất từ Sunny Varkey bởi nó được trích dẫn ở vị trí nổi bật trên website chính thức của ông. Một người từng được giáo dục sẽ hiểu được tầm quan trọng để giáo dục chính con cái họ và biến nó thành một dòng chảy giáo dục từ thế hệ này sang thế hệ khác Liên tục nắm bắt những thay đổi cũng như nhu cầu học tập của những gia đình đến làm việc tại Dubai, ông Sunny Varkey liên tục cập nhật giáo trình kèm theo việc tuyển dụng những giáo viên giỏi từ nước ngoài. Ngày nay trường học của Sunny Varkey đã “tiến hóa” theo bước tiến của xã hội trong đó học sinh nhận bài học điện tử ở nhà và lên trường để thực hiện đề án. Dĩ nhiên chất lượng đầu ra chính là điều khiến GEMS chiếm trọn niềm tin của phụ huynh bởi 99,9% học sinh của họ đậu vào các trường cao đẳng, đại học. Tỉ lệ đậu tú tài của học sinh tại GEMS trên khắp thế giới đạt tỉ lệ 91,5% trong khi con số trung bình là 78%. Cùng với UAE, Quỹ thiện nguyện Varkey Gems Foundation đã tổ chức cuộc thi nhằm phát hiện nhà giáo xuất sắc nhất thế giới với giải thưởng 1 triệu USD mà theo lời ông Varkey nhắn gửi: "Chúng tôi muốn vinh danh những người được trân trọng gọi bằng thầy, cô như những ngôi sao, đồng thời đề cao phẩm chất giáo dục trong đời sống của chúng ta”.

Tầm nhìn 2.000 trường học

Tầm quan trọng của giáo dục là điều không thể chối cãi. Sunny cho biết: “Không sự tiến bộ và thành đạt ở bất kì quốc gia nào lại tách rời với sự tiến bộ trong lĩnh vực giáo dục. Nếu coi nhẹ giáo dục, quốc gia đó chắc chắn đối mặt với tình trạng chậm phát triển và thụt lùi là điều không thể tránh khỏi”. Nhà tương lai học của Mỹ, Alvin Toffler nhận định: “Những người mù chữ của thế kỷ 21 không phải là những người không biết đọc, biết viết, mà là những kẻ không biết học tập để gạt bỏ các kiến thức cũ kỹ mà học lại”. Với nhiều người khái niệm kinh doanh giáo dục là hơi mới lạ và có vẻ “thiếu lành mạnh”. Nhưng đây có lẽ đang là ngành không chỉ cống hiến cho đời mà còn đem lại những khoảnh lợi nhuận rất lớn. Theo công ty tư vấn GSV tại Chicago, tổng doanh thu từ giáo dục toàn cầu trong năm 2012 đạt con số 2,38 ngàn tỉ USD. Và mặt bằng chung về giáo dục trên toàn cầu là rất thấp. Sunny Varkey đưa ra những con số rất lạnh lùng và khiến chúng ta cũng phải giật mình: 69 triệu trẻ không có trường học, 250 triệu trẻ em đến trường nhưng không biết đọc, viết và khoảng 500 triệu trẻ em khác đang sử dụng các bài kiểm tra kém chất lượng. Chính vì vậy công trình mà Sunny Varkey bắt đầu từ những năm 80 của thế kỷ trước sẽ còn tiếp tục phát triển rất xa, nếu nhìn vào tiềm năng mà “thị trường” giáo dục hứa hẹn mang lại. Sunny Varkey cũng đang sở hữu trường nữ sinh lớn nhất thế giới dùng chương trình giáo dục của Ấn Độ với 1.850 học sinh đến từ 81 quốc gia với chất lượng được đánh giá vào dạng hàng đầu thế giới. Theo dự tính của Sunny, vào năm 2020 ông sẽ có 2.000 trường học tại 71 quốc gia khác nhau. Andreas Schleicher, phó giám đốc cho giáo dục và kỹ năng kinh tế trụ sở tại Paris OECD nhận xét: “Những gì đạt được đã thể hiện rõ tầm nhìn của Sunny Varkey cũng như sự khôn khéo khi tận dụng kiến thức để cải thiện hệ thống trường học trên toàn thế giới”.

TRÙNG DƯƠNG - CHU YÊN



(http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/Phong-su-Ky-su/622183/ti-phu-sunny-varkey-tham-vong-lam-chu-2000-truong-hoc.html)

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

TUYỂN SINH TRUNG CẤP CHUYÊN NGHIỆP CHÍNH QUY NĂM 2015

TRUNG CẤP KINH TẾ - KỸ THUẬT QUẬN 12

(Trường Công Lập)

445/2 Lạc Long Quân – P.5-Q.11-TPHCM

TUYỂN SINH TRUNG CẤP CHUYÊN NGHIỆP CHÍNH QUY NĂM 2015

I.CÁC NGÀNH ĐÀO TẠO:

1. KẾ TOÁN

2. NGHIỆP VỤ NHÀ HÀNG KHÁCH SẠN
3. Hướng Dẫn Du Lịch
4. Tiếng Hàn Quốc

5. Thiết Kế Website


6. Điện Lạnh
7. Điện Công Nghiệp
8. Sư Phạm Mầm Non (lkdt)

9. Quản Lý Bán Hàng Siêu Thị 
(lkdt)
10. Quản Trị Kinh Doanh (lkdt)

II. ĐỐI TƯỢNG TUYỂN SINH & THỜI GIAN ĐÀO TẠO

- Tốt nghiệp THPT ,THBT: học 24 tháng.

- Học sinh lớp 12, chưa tốt nghiệp THPT: học 27 tháng.

- Tốt nghiệp THCS: học 36 tháng.

III. HÌNH THỨC TUYỂN SINH: Xét tuyển – không thi tuyển

· Xét tuyển dựa vào điểm học bạ lớp cuối cấp

· Nhận hồ sơ xét tuyển liên tục từ ngày ra thông báo đến khi đủ chỉ tiêu

· Sinh viên có thể nộp hồ sơ trực tiếp tại trường hoặc gởi qua đường bưu điện theo địa chỉ: 445/2 Lạc Long Quân, Phường 5, Quận 11, Tp.HCM

IV. HỒ SƠ NHẬP HỌC:

1. Phiếu đăng ký tuyển sinh TCCN theo mẫu của Bộ GDĐT.

2. Bản sao bằng tốt nghiệp, học bạ (có chứng thực)

3. Bản sao giấy khai sinh.

4. Ảnh 3x4 (6 tấm , 2 tấm ảnh 2x3).

5. Giấy sinh hoạt Đoàn (nếu có).

V. VĂN BẰNG:

- Tốt nghiệp Trung cấp chuyên nghiệp hệ chính quy
- Tốt nghiệp Trung học phổ thông
- Được liên thông lên Cao đẳng, Đại học

VI. QUYỀN LỢI HỌC VIÊN:

1.Trường công lập học phí thấp ( thu theo quy định của Nhà nước )

Học sinh tốt nghiệp THCS được giảm 50% học phí học Trung Cấp theo chính sách của chính phủ

2. Được học liên thông lên Cao Đẳng & Đại học theo quy chế của Bộ GDĐT.

3. Được hỗ trợ vay vốn ngân hàng để học tập.

4. Được tạm hoãn nghĩa vụ quân sự theo quy định của chính phủ.

5. Được giới thiệu việc làm sau khi tốt nghiệp.

6. Có đủ lớp chính quy sáng, chiều, tối.

7. Địa điểm học thuận tiện cho việc đi lại của sinh viên. 

NỘP HỒ SƠ VÀ HỌC TẠI 

445/2 Lạc Long Quân – P.5-Q.11-TPHCM

ĐT: (08) 66 829969 – 0945.655.375 – 0973.333.445


www.trungcap.net – www.trungcapchuyennghiep.com



10 lợi ích của học sinh tốt nghiệp THCS chọn học Trung cấp chuyên nghiệp

10 lợi ích của học sinh tốt nghiệp THCS chọn học Trung cấp chuyên nghiệp
Kính gửi Quý phụ huynh

Từ lâu Bộ Giáo Dục đã có quy định học sinh sau tốt nghiệp THCS sẽ được tuyển vào học hệ TRUNG CẤP CHUYÊN NGHIỆP 3 năm. Nhưng do một thời gian khá dài chúng ta mở rộng hệ thống trường THPT nên số lượng học sinh tốt nghiệp THPT ngày càng tăng vì thế các trường TCCN  đã chọn nguồn tuyển vào là học sinh tốt nghiệp THPT chứ không chọn học sinh tốt nghiệp THCS để tuyển vào học hệ trung cấp như trước đây nữa.
Chính vì thực tế đó mà một tâm lý đã trở thành quan niệm khó bỏ của PHHS là dù khó khăn mấy cũng phải cố gắng cho con em học hết THPT rồi thi vào đại học.
Nhưng trong thực tế không phải ai mong muốn cũng thi đậu vào THPT rồi ĐH. Điều này làm cho hàng năm các gia đình đã lãng phí một lượng rất lớn tiền của cho việc học và việc thi cử cho con em. Đây chính là một sự lãng phí rất lớn mà gia đình và XH phải gánh chịu.*
Với quy định hiện nay thì học sinh học hết lớp 9 có thể đăng ký học chương trình trung cấp chuyên nghiệp hệ chính quy tại trường Trung cấp Kinh tế - Kỹ thuật Quận 12 (cơ sở đặt tại quận 11) và được hưởng các lợi ích như sau:
1.      Tiết kiệm thời gian: Thay vì học THPT 3 năm cộng thêm 2 năm học trung cấp (tổng cộng 5 năm) mới lấy được bằng thì học sinh mới tốt nghiệp THCS chỉ cần học từ 3 năm đến 3,5 năm để hoàn tất chương trình trung cấp chuyên nghiệp cùng lúc với tốt nghiệp THPT.
2.      Tiết kiệm tiền học: Học sinh tốt nghiệp THCS đăng ký học Trung cấp chuyên nghiệp được hưởng chính sách học phí đặc biệt của chính phủ khi theo học trung cấp chuyên nghiệp: giảm 50% học phí theo quy định. Riêng tại trường chúng tôi là trường công lập nên  học phí được thu theo quy định của nhà nước (mức thấp nhất trên thị trường) và có thể đóng theo tháng (trung bình tương đương 250.000đ/ tháng). Ngoài ra, học sinh còn có thể hưởng chính sách vay vốn nhà nước để học tập với lãi suất 0,5%/năm. Sau khi tốt nghiệp một năm, học sinh sẽ có 4 năm trả tiền vay ngân hàng.
3.      Bằng cấp chính quy: Học sinh tốt nghiệp từ trường chúng tôi được nhận Bằng tốt nghiệp Trungcấp chuyên nghiệp hệ Chính quy nằm trong hệ thống giáo dục quốc dân trực thuộc Sở giáo dục và Đào tạo Tp. HCM (Quý phụ huynh cũng nên phân biệt sự khác nhau giữa bằng trung cấp chuyên nghiệp chính quy với bằng trung cấp nghề).
4.      Bằng tốt nghiệp THPT: Điểm đặc biệt tại trường chúng tôi là học sinh sẽ được đào tạo song song chương trình TCCN và văn hoá THPT theo hướng giảm tải (7 môn: văn, toán, lý, hoá, sinh, sử, địa) để sau 3 năm – 3,5 năm các em sẽ được thi tốt nghiệp và nhận 2 văn bằng: bằng tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp chính quy và bằng tốt nghiệp THPT.
5.      Học bổng: Tại trường chúng tôi, học sinh đạt loại Giỏi sẽ được xét học bổng từ các doanh nghiệp sẽ trực tiếp phỏng vấn tuyển dụng các em sau này như: Dutch Lady (sữa Cô gái Hà Lan), Vinamilk, Rico, Arico, Searefico, Techcombank, Nguyễn Kim, Thiên Hoà, Hữu Toàn, Vĩnh Tiến, Đất Lành, BCCI, Web Toàn Cầu, Giấy Phúc Tiến… Ngoài ra, tại trường chúng tôi, học sinh được học với những giảng viên – chuyên viên đầu ngành, thành công trong nghề nghiệp có trình độ cao tham gia giảng dạy.
6.      Chương trình học toàn diện: Ngoài chương trình học văn hoá và học chuyên môn nghề nghiệp, học sinh tại trường chúng tôi còn được tham gia thêm các môn kỹ năng mềm, như kỹ năng tự tin, sáng tạo, kỹ năng kiếm việc, làm việc nhóm… giúp nâng cao sự tự tin và khả năng thích ứng với môi trường làm việc sau khi tốt nghiệp của học sinh.
7.      Phương pháp đào tạo gắn với việc làm: thụ hưởng đúng triết lý đào tạo Học để biết, học để làm việc, học để chung sống, học để làm người trên tinh thần xây dựng cho học sinh giá trị giáo dục là quy trình rèn luyện việc tự học, tự nâng cao tay nghề và ý thức tự học suốt đời.
8.      Việc làm: Học sinh học trung cấp chuyên nghiệp chính quy tại trường chúng tôi được trang bị trình độ chuyên môn chuyên nghiệp cho nghề nghiệp sớm nên có ưu thế vượt trội trong khả năng tự lập kiếm sống so với các bạn cùng lứa tuổi. Sau 3 năm học, học sinh có thể đi làm và có thu nhập riêng để có thể trang trải kinh phí khi tham gia học tiếp lên đại học theo quy định.
9.      Thi Đại học: Học sinh được quyền dùng bằng trung cấp chuyên nghiệp chính quy để đăng ký dự thi liên thông đại học theo quy chế tuyển sinh của Bộ GD-ĐT (học đại học 2,5 năm). Với chương trình này, từ chuẩn lớp 9, các em chỉ cần 5,5 năm để tốt nghiệp đại học thay vì 7 năm như thông thường.
10. Địa điểm học tập thuận lợi: Học sinh đăng ký và học tập tại:
445 LẠC LONG QUÂN, P.5, Q.11, TP.HCM
(Trung tâm Kỹ thuật Tổng hợp Hướng nghiệp Quận 11)
Để tìm hiểu thêm thông tin trước khi chọn trường cho con em, kính mời Quý Phụ huynh đừng ngần ngại liên hệ để được tư vấn rõ hơn theo số điện thoại:
08.66829969 – 09.456.55.375 – 097.3333.445